Sang Mỹ được 1 tháng 8 ngày, kỹ năng nghe của mình đã tăng đáng kể so với hồi ở Việt Nam. Nghe phim, bài giảng, hay CNN về cơ bản không còn là vấn đề quá lớn. Nhưng có một cái “nghe” mình ngại: đó là câu chào hỏi của người Mỹ.
Ví dụ hôm nay, 4h đón con gái ở trường, đang dắt công chúa ra khỏi cổng thì một cô giáo nhìn 2 bố con, cười tươi và nói: “look like you are going in the airport”. Phản xạ tức thì của mình là… không hiểu gì cả. Trong vòng khoảng 1/2 giây, mình phải nghĩ ra cái gì đó để nói cho đỡ “quê”, bèn cười: “you have a good day” – chả ăn nhập gì với cái “joke” của cô giáo cả. Đến lúc đó, mình mới hiểu là cô giáo nhìn thấy con bé con nhà mình đang kéo vali (suitcase) trông giống như đi sân bay, nên nói đùa như vậy. Nghe mình trả lời, cô giáo liền nói: “You too”. Lúc ấy đã quá muộn để mình hồi đáp lại câu đùa của cô giáo – không biết cô có nghĩ “thằng cu châu Á này thật thô lỗ” không.
Câu chuyện diễn ra trong bối cảnh mình đang dắt con gái đi ra xe để đón cu anh ở “bus stop” vào lúc 4h15, nên tâm lý cũng chăm chăm đi cho khỏi muộn. Câu chuyện chỉ vỏn vẹn có 3 câu và diễn ra trong không đầy 5 giây…
Mình về kể lại với Moon Nguyen, bạn ấy bảo, “anh trả lời thế là được rồi, nhưng lần sau nghe không rõ thì nên hỏi lại”. Mình bảo: “người ta “make joke” mà mình hỏi lại, có quê không em?”.
Moon trả lời:
– Lần trước trong siêu thị, em đi ngang qua 1 bạn, bạn ấy nói, em nghe không rõ lắm, liền hỏi lại: “sorry, what did you say?”, bạn ấy bảo “I said you have nice shoes”, thì em bảo “thank you”.
Mình gật gù tán thưởng. Rõ ràng, trong giao tiếp, nghe là một chuyện, nhưng hiểu ngay để trả lời cũng là một kỹ năng cần rèn luyện. Quan trọng hơn, nếu nghe không rõ, tốt nhất không nên lờ đi mà dừng lại để hỏi.
Cô Moon chia sẻ thêm: ở Việt Nam, mình nghe người ta khen cái gì mình ậm ừ cho qua cũng được. Nhưng văn hóa Mỹ người ta chờ đợi sự phản hồi lời khen, nếu ậm ờ, người ta có vẻ không thích lắm. Tốt nhất là không rõ thì hỏi lại anh ạ.
Mình tự bào chữa, nếu hôm nay không phải chăm chăm đi đón anh con lớn, mình đã dừng lại một chút để hỏi han, nói chuyện. Nhưng, dường như đó chỉ là một lời biện minh cho cái sự “giấu dốt” của mình, vì nếu dừng lại để hỏi chắc cũng không mất thêm đến 10 giây…
Ừ, thì lần sau nghe không rõ thì phải hỏi. Bài học bao nhiêu lần rồi mà học hoài không nhớ. Mà tốt nhất là giao tiếp thật nhiều để quen với các kiểu “joke” của người Mỹ, đỡ bị quê!
Tác giả: Quang Nguyễn